Vịt không lạc đàn

08:57, 11/06/2015

Đi làm, đạp xe đến đầu xóm, trời đã nhọ mặt người, Khang tự trách mình, không cứng rắn trước mấy lời nói khích của bạn bè anh phải vào với chúng làm mấy cốc bia hơi với mấy cái bánh đa chấm tương ớt.

Về muộn thế này chắc vợ lại cằn nhằn: chỉ biết nhàn cái thân, vợ anh hay nói thế, việc ở nhà ngập đến đầu một mình làm mờ cả mắt. Nhiều hôm, nghe vợ trì triết, anh nổi nóng vặc lại, có cái chó gì, để đấy tôi nhoáy một cái là xong.

 

Hình như vợ chồng nhà Liên Đáo cãi nhau, họp với chả hành, không về sớm lùa vịt mất bố nó hai con rồi. Tiếng cô Liên chao chát. Sao lại mất, tiếng Đáo ngạc nhiên. Sao giăng cái gì, cái con mẹ Thêm, lùa hai con vịt của mình nhập đàn của nó rồi cứ thế lùa vào chuồng. Mình đòi thế nào nó cũng không trả. Sao không hỏi đàn nó có mấy con, vào tận chuồng mà đếm. Dở hơi, thế nó cứ nói khống lên không thừa con nào thì ăn thịt nó à. Các ông chỉ được cái ăn rồi đi họp, rồi báo cáo cho hay, biết gì ở nhà. Nông thôn mới gì mà ăn cắp như rươi, chó ra khỏi cổng mất đằng chó, gà ra khỏi chuồng mất đằng gà, hở cái gì mất cái ấy. Dân người ta kêu như vạc, chỉ có cán bộ các ông là mũ ni che tai, chỉ biết hết tiêu chí này đến tiêu chí nọ. Thôi, đủ rồi đấy, mở mồm ra là lại riếc móc. Đáo nổi cáu lên quát lại vợ. Thì mai ra đồng vịt nhà ai lại về nhà ấy, lo gì. Nghe chồng nói thế, Liên càng ba máu sáu cơn, mai thuổng nào. Ngày mai cấm đồng rồi, cả xóm xuống mạ, ai thả vịt ra họ chặt chân. Đáo là bí thư chi bộ xóm, Khang biết cứ lâu lâu vợ chồng Liên Đáo lại to tiếng những chuyện không đâu.

 

Khang lẳng lặng đạp xe về nhà. Về muộn thế này chắc ở nhà đã ăn cơm. Nhà anh có lệ ăn sớm cho con Chi còn học bài. Nó đang học lớp 5. Nghe cô Liên chửi vợ mình, anh cay lắm. Không căm tiếng chửi mà anh căm cái con vợ anh, xưa nay có tính tắt mắt. Hàng xóm hở cái gì là chôm chỉa. Có lần anh phải muối mặt xin lỗi. Anh nghĩ có thể vợ anh lùa vịt của nhà Liên Đáo thật. Hết đợt nhốt vịt biết đâu 2 con vịt nhà Liên đã quen đàn. Anh tính sẽ làm toáng lên một trận cho bõ tức. Nhưng vừa vào đến sân, Khang lại kiềm chế được. Việc gì cũng phải bình tĩnh, không thể hồ đồ.

 

Quả nhiên, vợ con Khang đã ăn cơm. Thêm đã ôm thằng cu Tít 3 tuổi nằm trong buồng. Con Chi đang ngồi ở bàn học, một mình một đèn bàn. Khang thấy trong nhà anh có một không khí lạ lắm. Thằng cu Tít đi ngủ sớm không nhào ra chào bố, vợ anh không nói gì khi biết anh đã về mặc dầu anh đã cố vui vẻ, reo lên: Bố về rồi Tít ơi!

 

Ăn cơm rồi hả con, Khang hỏi con gái. Cả nhà ăn rồi, bố ạ. Con gái anh trả lời. Thức ăn phần bố vẫn ở trong xoong, lúc nào ăn hâm lại cho nóng bố ạ. Bố biết rồi. Con cứ học đi. Bố tắm qua cái đã. Chắc bố lại uống rượu, con gái Khang đoán chừng. Con biết ngay mà…

 

Khang có thói quen hay cho bầy vịt của nhà anh ăn dặm về đêm. Thực ra xóm anh họ chỉ nuôi vịt cải thiện thôi, mỗi nhà chục con là nhiều. Vừa ăn thịt, vừa ăn trứng, chứ chưa có nhà nào có vịt đàn kiểu kinh doanh.

 

Anh bật đèn chuồng vịt, cầm thêm cái đèn pin nạp điện, xúc thóc đổ vào máng. Anh không tin vào mắt mình. Quả thật khi nghe tiếng thóc rơi rào rào trong máng, bầy vịt quen ăn ùa tới. Trong góc đối diện, Khang thấy hai con vịt cùng bầy đang tìm cách chạy trốn khỏi ánh đèn pin. Anh giận sôi người lên. Rành rành là hai con vịt lạ. Hai con vịt nhà Liên Đáo. Khang xách đèn xộc vào buồng.

 

- Này!

 

- Cái gì thế?

 

- Cho mượn một trăm. Cũng không biết lý do tại sao, tự dưng Khang lại xoay ngược hẳn tình thế như vậy. Lên nhà Nụ kiếm cái gì lai rai, mai nghỉ một ngày.

 

Có sẵn ở góc chạn ấy, ông nỡm ạ. Uống lắm vào lại làm khổ người ta. Câu nói của vợ như một làn gió mát thấm qua người Khang, anh ít khi thấy vợ mềm mỏng với mình. Quả thật ở góc chạn, Khang nhìn thấy một chai cocacola trong vắt như mắt mèo. Lạ nhỉ, hôm nay “hắn ta” bỗng dưng lại có ý chiều mình.

 

Trước khi ăn cơm, Khang lại vục thêm một ca thóc nữa mang ra chuồng vịt. Một ý nghĩ lóe lên trong óc Khang. Anh nhẹ nhàng đem theo một đoạn tre. Anh cố ý nâng cao ca thóc cho tiếng rơi của nó rào rào xuống máng to hơn. Bầy vịt quen ăn, háo hức chen nhau xúc xào xạo nghe vui tai. Anh nhìn thấy vẫn hai con vịt lạ táo tác chạy trốn phía bên kia tường. Anh nhẹ nhàng mở cửa chuồng vịt, dùng sào tre đẩy nhẹ hai con vịt về phía cửa. Anh rọi đèn vào chiếc cửa trống. Hai con vịt lạ cứ thế lẳng lặng chui ra ngoài. Anh liền đóng cửa lại. Soi một lúc thấy bầy vịt của anh ngắc ngư đi tìm nước. Anh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm.

 

Anh ngước lên nhìn trời, đêm trăng, trời trong veo. Anh nghĩ lũ vịt là khôn lắm, bao giờ nó cũng tìm đường ra cánh đồng. Sáng trăng thế này chắc nó nhớ đường về nhập đàn.

 

Khang vào phòng nói với con gái ra ăn thêm cơm, con cá rán còn nóng hổi. Con bé khẽ vẫy tay ra điều bí mật. Anh đến bên bàn học. Trước mặt nó là một tờ giấy trắng. Nó viết: Bố ơi, mẹ ăn trộm vịt của cô Liên.

 

Anh tỏ vẻ ngạc nhiên, cầm bút viết dưới dòng chữ của nó: Ai bảo con thế?

 

- Con nhìn thấy mà.

 

- Không phải đâu, con nhầm đấy?

 

- Mẹ bảo con đừng nói với bố.

 

- Vậy à.

 

- Sao bố lại bênh mẹ?

 

Anh bước ra khỏi phòng học trước con mắt ngơ ngác của con.

 

Khang bình tĩnh rót rượu ra uống nhâm nhi như không có chuyện gì xảy ra. Bỗng chiếc điện thoại của anh đổ chuông. Tôi nghe đây, ai gọi đó? Cô Liên hả? Cho em gặp chị Thêm, tiếng của cô Liên. Cứ nói đi, tôi nói lại cho. Không, chuyện của đàn bà, không dính dáng gì đến các ông. Khang gọi, Thêm ơi! Cô Liên gọi cho em này. Anh nghe được rồi, sao phải gọi đến tôi. Cô ấy nói chuyện của đàn bà. Này nghe đi. Vợ Khang cầm điện thoại. Tôi nghe đây, có gì không. Em xin lỗi chị. Cái gì? Xin lỗi cái gì. Hả? Vậy là hai con vịt của cô mới về hả. Chứ không phải tôi bắt vịt của cô à? Em nói rồi, em xin lỗi chị. Chắc chiều nay nó lạc ở đâu, tối nhớ đàn nó về. Vợ Khang tắt máy. Chị đưa điện thoại cho anh, anh cảm thấy tay chị run run. Anh đoán chắc chị ngạc nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra.

 

Con gái anh bước ra khỏi phòng học, theo dõi mọi chuyện từ lúc chiếc điện thoại đổ chuông. Nó đứng thảng thốt như trời trồng rồi lẳng lặng quay vào bàn học.

 

Khang bình thản uống tiếp thêm vài “choóc” nữa. Anh để ý hình như đến lúc ấy con gái anh mới làm được bài kiểm tra cô giáo cho về nhà….