Tết đến, hương mùi già lại len lỏi vào lòng người, như một lời nhắn gửi dịu dàng. Thứ hương thơm không phô trương, không vồn vã, nhưng cứ miên man khắc sâu vào tiềm thức của bao thế hệ. Đó là mùi của quê hương, mùi của những ngày xưa cũ, của bao mùa Tết đi qua rồi đọng lại.
Gần trưa, Hưng cùng nhóm xã viên dựng xong cây nêu trước không gian văn hóa trà. Cây nêu có ngọn tre xanh mướt treo chiếc đèn lồng nhỏ, chuông gió đính các ngôi sao kim loại ứng với 5 màu trong ngũ hành và dải lụa hồng.
Sáng hôm ấy, một người đàn ông chừng bảy mươi tuổi đường đột bước vào phòng biên tập. Bộ quần áo nhàu nhĩ, vầng trán cao nhưng mái tóc bù xù, tơi tả. Cái bị cói lão mang bên hông, trông bụi bặm, ngang tàng.
Thắng nói cho bà biết nào, có phải bụng mày thích đứa con gái ở bản Dao Tân Thanh rồi không? - Bà ơi, con gái người Dao xinh lắm. Bà cho con làm rể người Dao nha.
Những ngày cuối năm, không gian như chùng xuống trong cái se lạnh của gió mùa, tôi nhận được món quà là một tờ lịch mới với hai chữ “chánh niệm” in trên giấy thơm.