Dạ lan hương

14:27, 07/07/2016

Nhi khẽ khàng ngồi xuống ghế, đặt chiếc xắc tay màu trắng bên cạnh. Cô hé rèm cửa nhìn ra ngoài. Trời bắt đầu tối, đèn xe nhấp nháy như sao. Khung cửa chỗ cô ngồi có một cây dạ hương mọc xiên xiên, dải hoa đu đưa nhè nhẹ, mùi thơm thoảng như có như không. Nhi rùng mình như có dòng điện chạy qua người. Mùi lan, ôi cái mùi huyền bí và định mệnh.

Hai mươi năm trước, dưới gốc dạ hương, tóc Nhi đẫm hương và li ti phấn hoa. Môi Tú sực nức mùi hoa. Họ hòa vào nhau trong không khí vừa lẳng lơ vừa ma mị.

Ngày ấy, Nhi mịn óng như tơ. Lũ bạn cùng lớp đại học mỗi lần đi sau Nhi đều thì thầm vào tai nhau:
- Chúng mày muốn biết thế nào là liễu yếu đào tơ thì nhìn con Nhi sẽ biết.
- Nhi ơi, hôm nào gió to đừng ra ngoài nhé, gió cuốn mất mày ối anh chết theo đấy.

Nhi mỉm cười dịu dàng. Đôi môi cánh sen he hé phô hàm răng trắng như ngọc, vừa đủ để khóe đồng tiền hơi lún xuống trên má mịn như thạch. Chả thế, có chàng rình cả ngày trời đón đường Nhi, chỉ để vỏng vót câu thơ “cóp” được: Môi em là loài hoa, rất thơm và rất độc, bao kẻ liều mình hôn, trước sau đều ngã gục (*). Lại có chàng ra vẻ vô tình bập bùng cây đàn ghi ta phòng bên cạnh, hòng gửi một cái nhìn đắm đuối đầy ẩn ý cho người yêu trong mộng.

Nhi chỉ mải đọc sách. Nhi chỉ mải làm thơ. Nhi chỉ mải xức dầu dừa cho mái tóc óng dài thêm. Nhi nhớ lời mẹ dặn: Con luôn nhớ mình là con ai nhé.
Cái đó thì Nhi nhớ chứ. Nhi là con gái duy nhất của bố Nhi, một người đàn ông quyền lực; của mẹ nhi, một tiến sĩ văn khoa nức tiếng đại học vùng.
 Nhà Nhi có ba người giúp việc. Nhi có chín gia sư.
18 tuổi, Nhi biết chơi đàn, khiêu vũ, làm thơ.
18 tuổi, Nhi không biết quét nhà, rửa bát và chắc chắn không biết nấu cơm. 18 tuổi, Nhi về thủ đô tựu trường trên xe công vụ của bố Nhi, dẫn theo chiếc ô tô bán tải chở ti vi, tủ lạnh, quạt, đồng hồ, tranh tường, lọ hoa theo cô chủ về căn hộ cao cấp mới mua.
Nhi thế đấy, tội gì không cười như mơ, nhẹ như tơ.

* * *

Mạnh cho đóng cửa văn phòng sớm, bảo lái xe mang chìa khóa lên cho mình.
 - Anh đi cẩn thận, sợ không quen xe - cậu dặn dò.
- Cậu yên tâm đi, không nhớ là tôi lấy bằng lái xe ở nước ngoài à?
- Thì em cứ dặn anh thế. Mai anh có cuộc họp ở Bộ, anh tự đi hay em đón anh ạ?
- Tôi tự đi, cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi, khi nào cần tôi gọi.
Mạnh thay quần áo, tự mình lái xe. Hà Nội đi Thái bây giờ cao tốc vun vút.
Có nằm mơ Mạnh cũng không thể nghĩ thằng nhà quê, nghèo kiết xác như Mạnh lại có lúc lái ô tô đắt tiền đi gặp Nhi.
18 tuổi, Mạnh đèo mẹ trên chiếc xe đạp xiêu vẹo ra bến ô tô, chằng vào tay lái cái túi đựng hai bộ quần áo. Mẹ dúi vào tay Mạnh cuộn giấy bạc đẫm mồ hôi:
- Con cầm đi mua sách vở.
- Mẹ cầm lấy đóng học cho em.
- Cha bố anh. Đất khách quê người, không có đồng tiền sao yên tâm được hả con?
- Thôi, con xin một nửa - Mạnh dúi lại mấy tờ vào tay mẹ. Cậu nhảy vội lên chiếc ô tô vừa rời bến - Con đi nhé, mẹ đừng lo gì về con cả.
- Bố anh - Mẹ quệt nước mắt, chỉ kịp nhìn ống quần cộc phất phơ trên gót chân nứt nẻ xỏ đôi dép tổ ong của Mạnh thì ô tô đã rời xa.
- Thằng nhóc, vé.
- Dạ đây ạ.
- Khiếp, toàn tiền nát - lơ xe khinh khỉnh cầm nắm tiền quay đi.
Mạnh thu cặp giò nguềnh ngoàng, giấu bàn chân xỏ dép tổ ong vào gầm ghế, háo hức ngắm hai bên đường. Lần đầu cậu được về thủ đô.
Người đầu tiên Mạnh gặp ở trường là Nhi.
- Bạn ơi, chỉ giúp mình văn phòng khoa ở đâu?
Nhi lùi lại, tránh mùi bùn thoảng ra từ áo Mạnh.
- Hình như đi đường kia, qua chỗ cây dạ hương bạn ạ.
- Cảm ơn bạn nhé.
Nhi vội quay đi khi Mạnh bước qua. Ống quần lất phất, đôi dép tổ ong đến ô-sin nhà cô cũng vứt đi, phí gương mặt điển trai nam tính.
Mạnh bước nhanh như có ai đuổi. Tim cậu đập thình thịch, đầu óc choáng váng như uống rượu mạnh.

*  * *

Nhi xem đồng hồ, còn 30 phút nữa mới đến giờ hẹn. Ra trường 20 năm nhưng chả có gì thuộc về Mạnh mấy ông nhà báo không đưa lên mạng. Nào mở dự án ra nước ngoài, lập nhà băng, chia tay vợ, sống cùng cậu con trai 10 tuổi… Có tay nhà báo còn bình chọn anh là doanh nhân hấp dẫn nhất Việt Nam, bởi vẻ ngoài của diễn viên điện ảnh và tâm hồn phong phú lãng mạn hiếm có (họ tránh nói đến khối tài sản ngang tỷ phú Bin-ghết, điểm quan trọng nhất làm nên sức hấp dẫn của anh).
Trời run rủi thế nào mà anh và cô lại học cùng lớp. Nhoáng một cái lũ bạn đã biết Mạnh yêu Nhi. Ngày nào chúng lại mang chuyện đó ra, cả lũ được phen cười rũ cười rượi.
- Nhi ơi, cặp tóc người yêu tặng đâu sao không dùng?
     - Nhi ơi, chuẩn bị mấy bộ quần áo nâu về làm dâu bu chưa?
     - Sắp sinh nhật người đẹp rồi, gọi điện về bảo mẹ bán trâu chưa Mạnh?
Nhi mỉm cười, cặp môi cánh sen he hé. Vớ vẩn. Thằng nhà quê. Đồ đũa mốc. Mình phải biết mình là ai chứ. Mà thôi, chơi đùa tí cho vui.
Người yêu Nhi là Tú học Bách khoa cơ. Bố Tú với bố Nhi thân nhau lắm. Nhi chả hiểu sao một người lịch lãm, ít nói to, lúc nào cũng quần áo sáng trưng như bố Nhi lại thân được với người nói năng băm bổ, thỉnh thoảng lại văng ra một từ chết khiếp như bố Tú. Họ ngồi gật gù với nhau cả tiếng mới tài. Một lần bố mẹ Tú đưa Tú sang chơi nhà Nhi. Thấy hai đứa ríu rít cười nói, hai cặp bố mẹ mỉm cười rạng rỡ.
Cả lớp không ai biết Nhi yêu Tú. Bố Nhi dặn: Con là con nhà danh giá, mọi việc phải thận trọng. Nhà thằng Tú giàu thật nhưng trọc phú. Công khai tình cảm của con thiên hạ dễ đồn đoán. Bố đang trong giai đoạn nhạy cảm. Cứ học ra trường đi, rồi cưới, đỡ để báo chí nó xía vào này nọ.
Thế nên Tú không được lai vãng đến trường Nhi học. Duy một lần Nhi biểu diễn văn nghệ ở trường muộn, Tú phải nấp gốc dạ lan hương đợi Nhi.

                                                      * * *

Nhi giật mình. Tiếng ô tô đỗ trước nhà hàng. Tiếng cô tiếp tân: Dạ có, chị Nhi đang đợi anh ở phòng này. Chiếc rèm được vén lên. Bóng người cao lớn choán khung cửa. Mùi nước hoa đàn ông mạnh mẽ. Nhi choáng ngợp.
Mạnh sững người, đăm đăm nhìn Nhi. Thời gian như dừng lại.
- Em à, kể cho anh nghe đi, cuộc sống của em ra sao?
Nhi xoay xoay tách cà phê trong tay, thở dài. Kể mà làm gì chứ. Nhi ra trường, đám cưới hoành tráng với Tú tổ chức. Rồi bố Nhi bị bắt vì rửa tiền, tham nhũng, đồng phạm là bố Tú. Tài sản bị tịch thu hết. Tú làm giám đốc doanh nghiệp tư nhân, thua lỗ, trắng tay, nợ nần. Giờ Nhi ở cùng con gái, Tú ở cùng con trai.
Mạnh biết cả. Quyền lực và tiền bạc tung tóe trên báo chí. Cành vàng lá ngọc thành củi khô lá héo.
Nhi không biết đâu, ngày ấy, nhiều đêm nhớ Nhi không chịu được, Mạnh đạp xe đến trước khu nhà cao cấp, đứng như cọc gỗ nhìn lên căn phòng có Nhi.
Nhi không biết đâu, lúc Tú và Nhi hôn nhau dưới gốc Dạ lan hương, có một người đàn ông gục đầu nức nở.


Ra trường, Mạnh không xin được việc. Người ta ra giá từng trăm triệu một chỗ làm. Mẹ cậu bảo: Hay ở nhà nuôi gà, mẹ thấy nhiều đứa xóm mình học đại học ra cũng về nuôi lợn, nuôi dê. Mạnh lắc đầu, cái má lúm đồng tiền xoáy vào tim cậu. Mạnh ra Hà Nội xin đi “síp” hàng thuê. Đường Hà Nội không thạo, có khi cả ngày Mạnh chỉ chuyển được một, hai món hàng, đủ ăn một bữa cơm bụi. Rồi dần dần, Mạnh được khách tin, đơn hàng ngày càng nhiều. Suốt ngày sà sã trên đường, Mạnh nhuyễn đường Hà Nội như cháo. Cậu thành lập doanh nghiệp đưa hàng, điều hành 30 nhân viên. Cậu kinh doanh tắc-xi, có vốn mở nhà hàng, buôn địa ốc. Tiền rủ tiền về tài khoản của Mạnh. Mẹ cậu về Hà Nội trông con cho Mạnh. Trong căn biệt thự lộng lẫy giữa thủ đô, Mạnh dành riêng một phòng kỷ niệm. Ở nơi trang trọng nhất, Mạnh đặt đôi dép tổ ong vẹt đế. Mẹ Mạnh mỗi khi vào đó lại khóc.

 

- Bây giờ cuộc sống của em thế nào?
Mạnh nhìn trời đêm mông lung, buông câu hỏi hững hờ. Cành Dạ lan hương lõng thõng đu đưa. Cặp môi héo mỏng dính, khóe môi xệ xuống, đôi mắt quầng sâu, bọng nước, gò má nhọn hoắt, vết nhám đen sì giấu dưới lớp phấn dày đâm vào mắt Mạnh.
Rít hơi thuốc, Mạnh đứng dậy, chìa tay ra trước ánh nhìn ngỡ ngàng của Nhi:
- Rất vui được gặp em. Nhưng giờ anh có công chuyện phải đi rồi. Chúc em mọi việc tốt đẹp.
Mạnh bước nhanh ra ngoài, nổ máy xe phóng vụt đi. Gió ràn rạt táp vào thành xe. Mùi Dạ lan hương thoang thoảng đâu đây thật khó chịu. Mạnh dừng xe, nhấn nút kéo kính xe xuống, xua hết mùi hoa mới nổ máy đi tiếp.
Chả mấy chốc, quầng sáng thủ đô đã hiện ra trước mắt.


 (*) Thơ Henrich Hainơ
T.hái Nguyên, ngày 17 tháng 6 năm 2016