Tính đến hôm nay, cố Nia đã gần chín mươi tuổi. Đã ngũ đại. Con, cháu, chút, chít… đầy đàn, đầy đóng. Người sống ở thành phố, người sống ở làng quê, nhà cửa đàng hoàng, cuộc sống no đủ. Ngày Tết, ngày lễ con cháu về đông đến nửa làng. Vậy mà mỗi lần tề tựu đông đủ, cố Nia vẫn yêu cầu con cháu thay phiên nhau vào rừng vác cây nứa giang về cho cố đan nón. Mà nào người cố có bình thường, tai thì điếc, lưng thì gù, chỉ có hai con mắt sáng và đôi bàn tay mềm mại. Mỗi lần đan nón, khi chẻ lạt xong, cố lót đệm nằm ngửa lên phản gỗ đan bằng cả hai tay, hai chân. Nhẹ nhàng, thoăn thoắt như một cái máy.
Buổi trưa nay, nó đeo thùng kem nặng trịch trong một tâm trạng đầy phấn khích bước vào con phố nhỏ có đám trẻ đang đá bóng trên một khu đất rộng. Nó vui vì nhẩm tính trong đầu, nếu bán hết thùng kem này, ngoài việc đưa cho mẹ khoản tiền lãi, nó còn dự định để lại một khoản tiền mua một món quà tặng mẹ. Ngày mai là ngày mùng tám tháng Ba. Cho đến năm nay nó mới hiểu ngày mùng tám tháng Ba là ngày dành riêng cho phụ nữ.