Đứng trên bục giảng nhà văn hóa thôn tôi thấy tim đập mạnh. Học viên của tôi do đoàn xã chiêu sinh, chẳng hiểu sao lại toàn người đẹp. Những cô gái vốn đầu trần, chân đất nhưng khi vận bộ quần áo dân tộc bỗng trông thướt tha như những nàng tiên trong truyện cổ tích.
Nghe tiếng hét của con bé Trâm bên nhà hàng xóm vọng sang, tôi giật thột người, thẫn thờ khép màn hình máy tính, không thể dồn tâm trí tiếp tục bản vẽ kỹ thuật đang hoàn thiện. Từ hôm đi viện về, thi thoảng Trâm lại hét lên như thế, chắc nó đau đớn lắm. Mẹ tôi thở dài, chép miệng: “Tội nghiệp, bệnh tình của nó đã trở nặng…”.