Thằng Kều

Truyện ngắn của Y Nguyên 16:22, 23/10/2022

Hắn tên Hiếu, Cao Văn Hiếu, nhưng bạn trong lớp cứ Cao Văn… Kều mà gọi.  Hiếu Kều thật, mét tám chứ ít gì. Đứng chào giảng viên vào lớp, trông Kều cứ lêu đêu như cây sào giữa đám "gà mái" lớp Văn K12 ngót nghét trên ba chục. À không, thêm năm tên đực rựa (nhưng) cũng thiếu thước trầm trọng bởi không ông nào vượt nổi mét sáu.

Minh họa: Thanh Hạnh
Minh họa: Thanh Hạnh

Người khác chắc hãnh diện lắm với cái chiều cao "xưa nay hiếm", nhưng Kều thì không. Nói trắng, hắn khổ với cái lêu đêu của mình nhiều hơn sung sướng. Tỷ như nói chuyện cùng người khác toàn phải khom xuống như "bề trên". Với bạn bè còn đỡ, tai nạn nhất là khi phải hầu chuyện mẹ cha, chú bác hoặc… thầy, cô.

Khom lâu thành tật, lúc không nói chuyện với ai lưng Kều cũng cứ… lòm khòm như lưng tôm. Dường như hắn muốn khom xuống cho bằng người xung quanh. Ngắn bớt được bao nhiêu không biết, nhưng trông cứ thấy… tội tội. Ấy là ý kiến của tụi con gái. Thấy tội với coi thường chỉ cách một lằn ranh bé tẹo. Kể ra đổ lỗi hết cho cái vụ "mét tám" của Kều kể cũng hơi oan, bởi không chỉ cao quá Kều còn hiền quá. Con Liên lớp trưởng nhận xét: thằng này bộ dạng "mái mái"… sao ấy. Con Hiền thì cong môi: Nó đang đu con Thúy Hằng kìa…

Chuyện ấy thì Hiền không nói oan, quả có vậy thật.

Nàng Thúy Hằng (lũ bạn hay gọi thành Thúy Kiều do điệu đàng quá mức) là dân thị xã. Nhan sắc không chim sa cá lặn gì nhưng hơi chảnh. Chảnh kệ chảnh, Hiếu Kều tận tụy ra mặt tôn thờ "người trong mộng".

Ban đầu không ưa nên hắt hủi. Kệ. Kều không sờn lòng. Người ta nói nước chảy đá mòn, lòng tự tôn của con người có cứng cũng như… đá là cùng - hay nàng Kiều có suy nghĩ gì khác không rõ, chỉ biết qua nửa học kì năm thứ hai, nàng đột ngột đổi thái độ "hạ cố" cho "cây si" tiếp cận. Được "Nữ Hoàng" sai phái, khỏi phải nói, mặt thằng Kều cứ gọi là ngất ngây con gà tây.

Ấy vậy nhưng đừng tưởng nàng Kiều vừa lòng, Hiếu Kều phục dịch mười lần thì chín bị nàng hét. Nào là: Đi mua bánh mì thì đã dặn rắc muối tiêu chứ đừng chế nước tương; lên thư viện mượn sách sao ở cả buổi, bắt người ta dài cổ chờ… vân vân và mây mây. Bao giờ cũng có một cái cớ để nàng làm tội làm tình "cây si".

Mỗi lúc nhìn bộ dạng Kều do bị mắng, nàng Kiều hả hê ra mặt. Bạn bè bảo mày hành thằng nhỏ thiếu nước lên bờ xuống ruộng…. Ai hành? Là hắn tự nguyện chứ- "Thúy Kiều" tỉnh bơ. Lũ bạn gái bó tay, thở dài…

Lâu lâu, chắc để trả công, "Thúy Kiều" cho Kều cái hẹn ở quán chè bình dân vệ đường. Ăn cố chè, thêm nửa tiếng nói chuyện tầm phơ đủ cho Kều thấy đời lấp lánh. Những dịp ấy hắn cứ như được uống thuốc tiên: Mặt mày rạng rỡ, nói năng hoạt bát, lưng cổ thẳng thớm.

Vậy nhưng, cũng không ít lần Kều phải uống thuốc đắng thay vì thuốc tiên; ấy là lúc “Thúy Kiều” ngang xương hủy hẹn vì những lí do rấtvớ vẩn. Thằng bạn thân Kều biết chuyện nổi điên: Tao như mày cho "giải tán", yêu đương con khỉ…. Hiếu Kều nghe, tự nhiên rạng hết mày mặt. Hả? Mày cũng thấy Hằng có… cảm tình với tao hả? Quỉ thần ơi, không có tình ý sao cứ kè kè đi chung? Còn nữa, mày làm "mọi" cho nó vì cái gì? Hiếu Kều xìu mặt: Tao… tao… thích! "Hết thuốc" - Thằng bạn ngao ngán phẩy tay.

Chuyện gì phải đến cũng đến, cuối năm hai, Thúy Kiều “đá” Hiếu Kều cái rụp. Nó vừa tìm được "bạch mã hoàng tử"- một tên năm ba lớp toán sành điệu. Giờ mới vỡ lẽ, thằng Kều chỉ là "hàng xài đỡ" khi nàng Kiều còn phòng không. Ai trách, nàng cong cớn: Tôi có nói thích ông Kều hồi nào đâu?

Nàng Kiều "trở mặt" làm thằng Kều sốc, nhưng không đến mức nghiêm trọng như lũ bạn tưởng. Chỉ thấy lưng hắn cong hơn, mặt buồn hơn chút còn mọi sự khác vẫn tạm ok. Buồn làm gì, thằng Hoan phẩy tay, đúng ra mày phải ăn mừng vụ… thoát kiếp tôi tớ! Cả lũ cười ha ha. Hiếu Kều cười theo như mếu.

Đời cái gì cũng có hai mặt, đám đồng môn K12 giờ thương thằng Kều nên quay ra ác cảm với con Kiều. Chúng nhất loạt tẩy chay "Thúy Kiều". Hiếu Kều lại phải can gián. Mấy bạn đừng làm vậy. Hằng không có lỗi. Lỗi là do mình. Nó xử tệ với mày mà mày còn bênh nó? Do mình… thích nên tự nguyện. Vậy giờ nếu nó quay lại, mày có "tự nguyện" nữa không? Mình cũng… cũng… không biết. Sao không biết, mày sẽ tự nguyện… nhân đôi…. Lại một trận cười ha ha.

Mấy bạn có im đi không? Con Liên lớp trưởng đột ngột quát. Bạn Hiếu làm vậy có gì đáng cười? Tận tụy với người mình yêu - cho dù yêu đơn phương - đáng cười lắm sao?

Cả bon im re. Tự nhiên Hiếu Kều đột ngột thẳng lưng, nhìn lớp trưởng chăm chăm. Cái nhìn đầy ngưỡng mộ, thêm chút xúc cảm gì đó hơi hơi… Lạ kì chưa, cái "hơi hơi" khó nói khiến mặt lớp trưởng Liên bỗng đỏ bừng…

Năm cuối, chỉ một học kì, Hiếu bỗng dưng "lột xác", đi đứng thẳng thớm, nói năng đĩnh đạc, học cũng giỏi hơn. Dường như hết mặc cảm với chiều cao quá khổ của mình nên Hiếu Kều luôn giữ thẳng lưng, "khai tử" vẻ rụt rè khép nép trước đây. Ngược lại, bộ dạng lênh khênh giờ đầy vẻ tự tin.

Tự nhiên, thấy thằng Kều rắn rỏi hẳn ra khiến các nàng năm một, năm hai cứ như bị hút hồn, mải lo… lượm mắt! Kệ. giờ Kều vẻ như không màng chuyện yêu đương. Lo học. Từ vị trí trung bình khá Kều vươn lên đứng đầu lớp, "qua mặt" cả lớp trưởng Liên. Đầu năm, cô chủ nhiệm đề nghị Hiếu Kều làm lớp phó học tập thay con Thu vừa nghỉ ốm.

***

Chúng tôi tốt nghiệp ra trường, mỗi đứa một nơi. Riêng tôi dạt lên miền núi. Thời gian khó, điện thoại cầm tay chưa có nên bạn bè ít có tin tức về nhau. Chiều nọ, tôi đang đứng lớp nghe thầy hiệu trưởng gọi lên văn phòng, bảo có điện thoại. A lô? Hậu hả, phải Hậu không, Hiếu đây, "Kều" đây…. Trời, Hiếu "Kều"; sao biết số điện thoại trường mình mà gọi? Nhờ người quen cho. Ông thu xếp xin nghỉ một ngày, về thị xã dự đám cưới tôi nhá! Ông cưới vợ? Cưới ai? Cứ về rồi biết. Người ấy ông quen, quen lắm... Một tràng cười tự tin trước khi hắn gác máy, chắc không muốn cho tôi hỏi tiếp.

Mà cần gì hỏi. Người ấy là ai tôi đoán ra rồi…